Thứ Hai, 18 tháng 2, 2013

CÁI GƯƠNG CỦA EINSTEIN

Posted by Unknown On 19:02

Thuở nhỏ, thiên tài Einstein là cậu bé ham chơi hơn ham học. Vì chuyện này mà mẹ ông lúc nào cũng lo lắng. Những lời khuyên răn, nhắc nhở của mẹ đối với ông chỉ như nước đổ lá khoai. Cho đến mùa thu năm ông 16 tuổi, một buổi sáng, trước khi ra sông câu cá, cha Einstein gọi con trai lại và kể cho ông nghe một câu chuyện. Chính câu chuyện này đã làm thay đổi cả cuộc đời Einstein.

- Hôm qua, người cha bắt đầu kể, cha và chú Jack hàng xóm cùng lau chùi ống khói nhà máy. Với ống khói này thì chỉ có cách bước lên các bậc cốt thép bên trong mới leo lên được. Chú Jack đi trước, cha theo sau. Cha và chú ấy mò mẫm bước từng nấc một, cuối cùng cũng trèo được lên trên. Khi trở xuống, chú Jack vẫn đi trước, cha lại theo sau chú ấy. Chui ra khỏi ống khói rồi, con biết sao không, trên mặt và sau lưng chú Jack bụi khói bám đen sì, còn cha thì vẫn sạch sẽ, không bị gì hết. Có lẽ vì lúc chui trong ống khói, chú luôn đi trước cha nên hứng hết bụi khói mất rồi!

Cha của Einstein bật cười vui vẻ rồi kể tiếp:

- Lúc ấy, cha nhìn thấy bộ dạng lấm lem của chú Jack, nghĩ là nhất định cha cũng giống chú ấy, mặt mũi hệt như một thằng hề, thế là cha liền đi ra con sông nhỏ gần đó để rửa mặt. Phần chú Jack, thấy mặt mày cha vẫn sạch sẽ trắng trẻo, lại cho rằng chú cũng sạch sẽ như cha, thế là chỉ rửa tay qua loa rồi đi ra phố với gương mặt lọ lem, quần áo nhếch nhác. Hôm ấy người đi đường được một dịp cười no nê, chắc họ nghĩ chú Jack này có vấn đề!

Einstein nghe cha kể đến đấy, không nhịn được đã cùng cha phá lên cười thật to. Đợi Einstein dứt trận cười thỏa thuê, cha ông mới ngồi ngay ngắn lại, nghiêm trang nói:

- Con thấy không, chúng ta chẳng thể soi vào ai để biết mình được, chỉ có bản thân mình mới là chiếc gương của chính mình mà thôi. Lấy một thiên tài ra làm gương soi, rõ thật ngớ ngẩn khi thấy mình cũng là thiên tài như họ.

Nghe cha nói thế, Einstein cảm thấy rất xấu hổ. Bấy lâu nay lêu lổng mê chơi mà xao lãng học hành, có bao giờ ông nhìn nhận lại chính mình, xem thử mình thực sự là ai trong cuộc sống này.

Và cũng từ đó, Einstein rời khỏi đám bạn ham chơi, chú tâm vào việc học hành. Nhớ lời cha, ông thường xuyên lấy mình làm gương để xem xét thật kỹ chính bản thân mình. Cuối cùng, “chiếc gương” ấy đã soi rọi trong ông một thiên tài vĩ đại, chiếu ánh sáng huy hoàng theo suốt cuộc đời của một danh nhân.

Có được vật tham chiếu chuẩn xác mới có được phương hướng và hành động đúng đắn, nhất thiết không được mù quáng mà đem mình so sánh với người khác.

Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét